1.
Khái niệm
thể loại văn học
Thể
loại là nơi thể hiện rõ nhất đặc trưng loại hình văn học vì là nơi nhận ra diện
mạo, đường nét của một loại hình văn học. Loại (loại thể văn học) nhằm chỉ quy
luật loại hình của tác phẩm. “Đó là sự tổ
chức, sự sắp xếp các tác phẩm có cùng
phương thức tiếp cận đối tượng nghệ thuật, có chung phương thức cấu trúc hình
tượng và chung phương thức cấu trúc lời văn vào thành từng loại hoặc từng thể”
(TS. Lê Văn Dương) .
Thể
là khái niệm nhỏ hơn loại, nằm trong loại hay còn gọi là thể loại. Thể loại văn
học là một hình thức tổ chức ngôn từ theo một dạng thức nhất định nào đó thể hiện
cảm xúc, tư tưởng của con người trước các hiện tượng đời sống.
2.
Vị trí
của thể loại trong văn học
Thể
loại giữa vai trò quan trọng trong văn học. Bakhtin đã từng khẳng định: “Đằng sau cái mặt ngoài sặc sỡ và đầy tạp âm
ồn ào của tiến trình văn học, người ta không nhìn thấy vận mệnh to lớn và cơ bản
của văn học và ngôn ngữ, mà những nhân vật chính nơi đây trước hết là các thể
loại, còn trào lưu, trường phái chỉ là những nhân vật hạng nhì hoặc hạng ba”.
Thể loại là “nhân vật chính”, nhân vật số một của tiến trình văn học, điều này
càng đúng với văn học trung đại nói chung, văn học trung đại Việt Nam nói
riêng.
Vị
trí của thể loại trong văn học trung đại quan trọng đến mức nhiều khi tên tác
phẩm gắn liền với tên thể loại: Thiên đô
chiếu, Hịch tướng sĩ, Bạch Đằng giang phú, Bình Ngô đại cáo,…Hiện tượng này
đã cho thấy tên thể loại đã xác định tính quy phạm về chức năng và hình thức thể
loại của tác phẩm. Đây là định hướng cho việc phân tích tác phẩm từ góc nhìn thể
loại. Vị trí quan trọng của thể loại trong văn học trung đại còn được xem xét
trên bình diện phong cách. Về đại thể, phong cách trong văn học thường được
nhìn từ ba cấp độ: phong cách tác giả, phong cách thời đại, phong cách thể loại.
Phong cách thể loại là vấn đề lớn, vấn đề quan trọng của văn học trung đại. một
trong những đặc điểm cơ bản của văn học trung đại là tính quy phạm. Đặc điểm
này chi phối thể loại, làm nên tính quy phạm về thể loại, dẫn đến sự chặt chẽ về
phong cách thể loại. Mỗi thể loại là một phong cách, tồn tại khá bền vững trong
suốt quá trình phát triển của văn học. Dù sáng tác trước hay sau, muốn đổi mới
thì tác giả văn học trung đại về cơ bản phải tuân theo những quy phạm thể loại.
Văn học hiện đại thường thoát ra khỏi tính chặt chẽ này, ranh giới thể loại
cũng bị xóa nhòa, những quy phạm chặt chẽ về thể loại không còn như văn học
trung đại.
3.
Quan điểm
về thể loại
3.1.
Tiêu chí phân chia thể loại
Các
thể loại văn học đã nhiều lại luôn ở trong sự vận động, thay đổi, pha trộn vào
nhau.. Các hiện tượng đó làm khó cho công việc phân loại. Tiêu chí phân loại
cũng rất nhiều. Phân loại về ngôn ngữ, về phương thức cấu tạo hình tượng, về
dung lượng dài ngắn. Các tiêu chí làm cho việc phân loại không khỏi chồng chéo,
và nhìn chung sự phân loại chỉ có thể mang tính chất tương đối.
Cho đến nay phổ biến vẫn tồn tại cách chia ba có từ thời cổ đại. Từ thời Aristote, văn học được chia làm ba loại theo phương thức, phương tiện biểu đạt của chúng: tự sự, trữ tình, kịch. Vào thế kỉ XIX, nhà lí luận văn học Nga là Belinski cũng chia tác phẩm văn học thành ba loại: tự sự, trữ tình, kịch. Ông cho rằng, “chia thơ ca (văn học) làm ba loại: tự sự, trữ tình, kịch là xuất phát từ ý nghĩa của việc nhận thức chân lí, cũng tức là trên tinh thần nhận thức- xuất phát từ mối quan hệ qua lại giữa chủ thể với đối tượng- khách thể nhận thức. Thơ trữ tình biểu hiện phương diện chủ quan của một con người, đem con người bên trong phơi bày ra trước mắt chúng ta, do đó toàn bộ là cảm xúc, tình cảm, âm nhạc. Thơ tự sự là miêu tả khách quan một sự kiện đã hoàn thành, là nhà nghệ sĩ đã chọn cho chúng ta một điểm thích hợp nhất để bày tỏ tất cả mọi phương diện, làm thành một bức tranh cho chúng ta xem. Thơ kịch là sự điều hòa hai phương diện trên, chủ quan, trữ tình và khách quan, tự sự. Trình bày ra trước mắt chúng ta, không phải là sự kiện đã hoàn thành, mà là đang thực hiện; không phải nhà thơ đang thông báo sự việc cho ta, mà là từng nhân vật xuất hiện nói với chúng ta”.
Nhìn
chung, có các tiêu chí cơ bản để phân chia thể loại như sau:
- Hình thức
lời văn: dùng để phân biệt thơ văn vần, truyện văn xuôi hay truyện thơ, kịch
thơ hay kịch nói,…
- Dung lượng
tác phẩm: là căn cứ quan trọng để phân biệt thơ với trường ca, khúc ngâm, phân
biệt truyện vừa, truyện dài, truyện ngắn,..
- Cảm hứng,
cảm xúc: là một trong những cơ sở để phân biệt bi kịch, hài kịch, chính kịch,
ngụ ngôn và truyện cười….
- Nội
dung thể loại: tiêu chí này được các nhà nghiên cứu Xô viết như Pospelov,
Sernhext đề xuất nhằm phân loại văn học dựa tên đặc trưng loại hình lặp lại có
hệ thống của đề tài, theo đó có 3 nhóm nội dung thể tài chủ yếu là thể tài lịch
sử, thể tài đời tư, thể tài thế sự.
Có thể nói không một tiêu chí phân loại văn học
nào có thể loại trừ được các tiêu chí khác. Các thể loại và các loại văn học
không ngừng xâm nhập vào nhau, tạo thành các loại trung gian. Chính vì vậy, các tiêu chí này cũng chỉ hợp
lý ở một mức độ nhất định.
3.2.
Quan điểm thể loại trong văn học trung đại
Việt Nam
Một
trong những vấn đề khó khăn khi nghiên cứu văn học trung đại là xác định hệ thống
thể loại, vì chính hệ thống này có vai trò cụ thể hóa khái niệm văn học. Có thể
nói văn học là một cơ thể hoàn chỉnh mà các thể loại là các bộ phận của cơ thể
đó. Trong suốt quá trình phát triển của văn học trung đại đường biên của hệ thống
thể loại này có những biến động nhất định: thể loại này mờ đi, thể loại khác xuất
hiện, thể loại này vào trung tâm, thể loại kia ra ngoài rìa, tạo thành một dòng
chảy uốn lượn, biến đổi bất tận.
Thể
loại văn học trung đại là một hiện tượng rất bề bộn, cách phân loại cũng bề bộn.
Trong lịch sử văn học Việt Nam, thể loại đầu tiên được sưu tập là thơ (thế kỉ
XV), tiếp đến là phú (cuối thế kỉ XV), rồi các văn tuyển của Lê Quý Đôn, Bùi
Huy Bích, không kể các tập thơ, tập văn riêng của tác giả.
Bảng
phân loại của Lê Quý Đôn trong Đại Việt
thông sử và của Phan Huy Chú trong Lịch
triều hiến chương loại chí nếu xét một cách nghiêm khắc thì đều không phải
là phân loại văn học. Mặc dù Lê Quý Đôn có ý thức rõ ràng về thể loại “Văn không thể tạp loạn, thể tài phải tự
khác nhau” (Lời tựa Đại Việt thông sử). Nhưng phân loại là một công việc rất
khó, đặc biệt là trong điều kiện văn sử bất phân.
Quyển
sách đầu tiên trình bày các thể thơ văn cổ ở nước ta có lẽ là Việt Hán văn khảo của Phan Kế Bính,
trong đó tác giả kể đến: thơ, phú, văn tế, minh, trâm, tán, ca ngâm khúc điệu,
các ca khúc (gồm lục bát, song thất lục bát), các điệu ca khúc, diễn kịch, đối
liên, kinh nghĩa, văn sách, tứ lục, hịch văn, văn xuôi, văn ký sự, tựa. Tiếp đến
là Quốc văn cụ thể của Bùi Kỷ, giới
thiệu các thể thơ văn sau: lục bát, song thất lục bát, hát xẩm, hát nói miễu,
thơ cổ phong, Đường luật, minh, trâm, tán ,từ khúc, phú , văn tế, chiếu, biểu,
cáo, hịch, trướng, kinh nghĩa, văn sách, tựa, truyện, ký, bia, luận, chèo, tuồng.
Ở đây đã có mặt một số thể văn dân gian, nhưng lại thiếu vắng các thể ngâm,
truyện Nôm, vãn, các thể truyền kỳ, thực lục, kệ, nhưng lại có văn kinh nghĩa.
Có thể nói đó chưa phải là các công trình giới thiệu đầy đủ các thể loại văn học
trung đại với một ý thức khoa học hoàn bị.
Công
trình Thơ ca Việt Nam (hình thức và thể
loại) của Bùi Văn Nguyên và Hà Minh Đức đã giới thiệu có hệ thống các thể
và hình thức thơ ca, nhưng chủ yếu mới tính riêng về thơ ca, mặc dù trong sách
có bao gồm cả phú, văn, tế, văn xuôi cổ. Có thể nói cho đến nay một công trình
nghiên cứu giới thiệu đầy đủ các thể loại văn học trung đại Việt Nam vẫn chưa
có. Nhà Việt Nam học Nga Niculin trong sách Văn
học Việt Nam từ thế kỷ X đến thế kỷ XIX(1977) đã trình bày quá trình văn học
Việt Nam trung đại theo tiến trình hình thành
một số thể loại theo quan niệm loại hình trung đại. Ông chú ý trước hết
tới văn bia thời Lý- Trần. Thơ bang giao, văn chính luận, kệ (thế kỷ X-XII),
thơ (thế kỷ XIII-XV), sử ký, truyện truyền kỳ, dã sử, kể vè, hát xẩm (thé kỷ
XVI-XVII), truyện Nôm, vãn, ngâm khúc (XVIII-XIX), thơ, ca dao, vè, ca trù, văn
tế, tiểu thuyết. Tác giả đã chú ý tới nội dung của hình thức trong quá trình
phát triển của thể loại.
Nhìn
chung bức tranh hệ thống thể loại văn học trung đại đầy mâu thuẫn, cần được
hình dung trên hai mặt. Một mặt là hệ thống thể loại theo nghĩa rộng gồm tất cả
các thể loại văn-sử-luận bất phân. Mặt khác, là hạt nhân thể loại văn học nghệ
thuật sẽ phát triển và tồn tại như một hiện tượng thẩm mĩ. Sự mâu thuẫn trong
hai cách nhìn nhận thể loại văn học trung đại của người đương thời và hiện đại
là do thứ nhất, trong văn học trung đại không có một thể loại nào mang được
tính chất thuần túy văn học. Không phải chỉ riêng cáo, chiếu, biểu, sử ký, kệ,
… là như vậy mà ngay thơ, phú cũng vậy: thơ dâng tỏ chí, thơ bang giao, thơ mừng
bạn lên chức, thơ mừng đẻ con trai…Nhưng mặt khác, thứ hai, không có thể loại
nào là không thể đạt tới chất văn học, do khả năng tự biểu hiện và khă năng văn
chương của ngôn từ, điều này tùy thuộc vào tài năng, mức độ biểu hiện tình cảm
của tác giả. Bình Ngô đại cáo, Hịch tướng
sĩ đều là thiên cổ hùng văn mà không phải mọi bài cáo, hịch đều được như vậy.
Thứ ba, chất văn học của chúng không nằm khít trong quy phạm thể loại mà nằm
trong xu thế siêu việt các quy phạm ấy. Người trung đại thích noi theo, vay mượn
các chất liệu truyền thống nhưng chính học cũng thích đổi mới. Nhiều tác phẩm
truyện Nôm có chữ “tân” trong nhan đề để tác giả thông báo cho người đọc tính
sáng tạo của mình: Bướm hoa tân truyện,
Sơ kính tân trang, Đoạn trường tân thanh,…
Do đó, thứ tư, việc phân loại
tác phẩm văn học trung đại không thể tuân thủ giản đơn nguyên tắc phân loại cổ điển có từ thời cổ đại: tự sự,
trữ tình, kịch, bởi đó là các phương thức biểu hiện thuần túy được phân hóa từ
nghệ thuật nguyên hợp cổ đại. Ở đây, cần tôn trọng sự tạo thành tự nhiên của
các thể loại và tên gọi của chúng, đồng thời coi trọng cấu tạo loại văn, tiến
hành miêu tả, phân tích đặc trưng nghệ thuật của chúng. Do đó, việc giới thiệu,
mô tả sự xuất hiện các thể loại văn học trong trật tự thời gian lịch sử như các
sách Việt Nam cổ văn học sử (Nguyễn Đổng
Chi, 1944), Văn học Việt Nam từ thế kỷ X
đến thế kỷ XIX (Niculin, 1977) và sách của các nhà nghiên cứu Việt Nam khác
là có phần hợp lý hơn. Nhưng mặt khác, việc xác định đặc trưng thể loại không
thể chỉ theo hình thức quy phạm cổ truyền, mà cần xét chúng trong tính nội dung
nghệ thuật, chức năng biểu đạt theo cấu trúc của văn bản biểu hiện.
Cho
đến nay, vẫn chưa có một hệ thống phân loại văn học trung đại hợp lý được cả giới
khoa học thừa nhận. Tuy vậy, các nhà nghiên cứu vẫn tìm tòi không ngừng và đề
xuất các phương án khác nhau.
Nguyễn
Huệ Chi trong bộ sách Thơ văn Lý – Trần
đã đề xuất mô hình phân thành năm loại: thơ ca, biền văn, tản văn, tạp văn,
truyện kể. Đây là phân loại theo hình thức tổ chức ngôn từ là chính, phù hợp với
đặc trưng của văn học trung đại.
Gần
đây còn xuất hiện cách phân loại tác phẩm theo phương thức định hình văn bản.
Theo phương thức, phương tiện định hình văn bản này, có thể chia ra thành văn bản
viết tay, văn bản khắc, văn bản in và đã xuất bản tập văn khắc Hán-Nôm Việt
Nam. Văn khắc bao gồm một phạm vi rộng, chẳng những bao hàm từ bia, minh, đối,
liễn, biển…mà còn gồm cả thơ đề vịnh xướng họa khắc trên các di tích, hang động.
Văn khắc tồn tại ở những nơi sinh hoạt công cộng như đình, chùa, đền, miếu, từ
đường, cầu, điếm, chợ.. Cách phân loại này do V.Rogiodetxtvenxki đề xướng và
Nguyễn Quang Hồng vận dụng để chỉ phương thức tồn tại, lưu trữ của văn học
trung đại trong không gian, thời gian. Cách phận loại này tất yếu sẽ nêu lên một
số thể loại đặc biệt mà trước giờ ít được nghiên cứu và chưa có vị trí trong
văn học sử, như câu đối và hoành phi, những thể loại sáng tác không phải để
chép vào sách.
Văn
học trung đại trước hết là văn chương của ngôn từ, là nghệ thuật của từ ngữ. Do
đó việc phân loại văn học trung đại gắn liền với việc phân hóa về thể loại văn
– hình thức mang nội dung cố định để tổ chức văn bản.
Sách
Thi pháp văn học trung đại của Trần
Đình Sử dựa trên các yếu tố cấu thành nội dung và hình thức, mục đích sáng tác,
phân chia văn học trung đại thành các nhóm : Nhóm 1: các thể thơ trữ tình, nhóm
2: phú và các thể văn, nhóm 3: thể loại truyện chữ Hán, nhóm 4: diễn ca lịch sử
và truyện thơ Nôm. Chẳng hạn, nhóm các thể văn được chia thành 7 nhóm nhỏ gồm
các thể loại như sau:
- Các thể
loại chiếu, cáo, sách, dụ, hịch,… mà chủ thể phải là thiên tử hoặc chủ tướng,
dù người viết là ai
- Các thể
loại tấu, nghị, khải, biểu,… chủ thể là thần tử trình bày với thiên tử
- Các thể
loại thư, luận, thuyết, biện bàn về tư tưởng, đạo lý, chân ngụy
- Các thể
văn tế, ai điếu hướng tới người đã mất
- Các thể
bi, minh,chí viết để ghi nhớ lâu dài, khắc trên kim thạch
- Các thể
tự bạt
- Các thể
truyện, trạng ghi về hành trạng, sự tích của một con người
- Các thể
ký ghi đủ loại việc, cốt để ghi nhớ, từ du ký đến tạp ký, ký sự
Cách
chia này cho phép giới thiệu khá toàn diện về các thể loại văn với diện mạo và
đặc điểm của chúng, tuy nhiên cách phân chia thể loại văn học trung đại nào
cũng chỉ đều là tương đối.
Nghiên
cứu thể loại văn học có ý nghĩa quan trọng trong việc xác định đặc điểm loại
hình của văn học và các đặc điểm ấy sẽ trực tiếp chi phối ý thức sáng tạo, phân
tích và tiếp nhận văn học trên phương diên nội dung và hình thức chỉnh thể tác
phẩm. Vấn đề phân chia thể loại văn học nói chung và văn học trung đại Việt Nam
nói riêng vẫn cần có sự nghiên cứu liên tục trong đời sống văn học nước nhà.
Nhóm học viên
Lê Tấn Cường - Lê Thị Kim Cương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét