Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

THƠ : CÓ ĐÔI LẦN (NGUYỄN THỊ THÙY NHÂN)


Có đôi lần chiếc lá chậm rơi,
Thu héo mòn chờ thời gian qua ngõ.
Anh đứng bên em, ánh nhìn chẳng có.
Gió vô tình đẩy bước chân đi xa.

Có đôi lần em giả vờ đánh rơi ra,
Anh đứng lại nhìn em cười ngộ quá!
Nhặt hộ cây bút chì mà anh thấy lạ:
“Sao gặp anh, em vô cớ vụng về?”



Có đôi lần anh theo bước em về,
Lá rơi theo qua từng con đường nhỏ,
Cái chạm tay dường như chẳng có,
Bước chân anh rối rén bước chân em.


Có đôi lần em làm thơ khi đêm,
Gửi đến anh cái tình em trăn trở.
Dẫu anh đó nhưng dặn lòng chớ phải,
Cũng chỉ vì em là con gái, anh ơi!

Có đôi lần anh hỏi “Sao thứ bảy không đi chơi?”
Là vạn lần em trách hờn anh đó!
Anh có biết bao lần em bỏ ngõ
Tiếng yêu thương chẳng thốt nên lời?

Rồi một lần. Và chỉ một lần như một cuộc chơi.
Em đứng lại nhìn anh
Cả trời xanh như chắt vào đôi mắt
Trái tim em dường như thắt chặt
Khi phải thốt lên câu: “Yêu…đó mất rồi!”


Có đôi lần, ừ thì có đôi lần thôi!
Nhưng hơn cả là một lần được biết.
Em chẳng cần hiểu đôi là nhiều hay ít,
Chỉ mong một lần được nghe tiếng “cũng yêu em”.

N.T.T.N


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét