Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

THƠ NGUYỄN THỊ THÙY NHÂN



Anh ơi anh, em rất sợ ngày mai.
Ngày gặp anh và chực trào một nỗi nhớ,
Ngày nước mắt rơi cho những ngày cách trở,
Ngày sẽ chia xa và chẳng hẹn đến bao giờ.

Anh ơi anh, em muốn đợi ngày mai.
Ngày được thấy anh - một “hình hài hoàn chỉnh”,
Bộ quần áo “ngầu”, đôi dép, mái tóc “đinh”.
Thấy chút kiêu, chút lụy, chút vô tình,
Thấy hơn cả những gì em đã “thấy”…


Em – Cô gái chửa dám xinh,
Mang tâm hồn người con miền đất cát
Sống với nắng, với sông và gió mát
Chẳng bao giờ tự hát khúc miên man.
Nhưng em muốn tan,
Tan vào nỗi nhớ,
Cuộn vào gió thơm,
Đẩy chảy trên sông,
Rồi thì thầm với cỏ…

Ừ thì em hết sợ rồi lại mong.
Anh là sương xuân
Vờn trên ngọn cỏ,
Ngọn cỏ trắng màu,
Ngọn cỏ đã ngậm sương.
Em muốn xé toang
Vứt vào lò nắng
Cho tim hồng rực cháy trái yêu thương.


N.T.T.N


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét