Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

THƠ : PHẢI KHÔNG ANH (Nguyễn Thị Thùy Nhân)

Tác giả
Thùy Nhân


Phải không anh, mầm xanh đã chết?
Khi em buông tay, anh cũng buông tay.
Biết tìm đâu trong lòng của biển,
Một mầm non vươn lá đón mặt trời?

Phải không anh, mình chưa một lần hò hẹn?
Quán cà phê hay dạo biển cùng nhau.
Cũng chưa một lần nói tiếng mến nhau.
Mà cớ sao em thấy mình vụng dại?



Anh là trời cao.
Còn em chỉ là bờ cát trắng,
Cát dựa bờ, cát không thể vút lên.
Chỉ vô tình anh ghé lại kề bên,
Gieo trên cát những bước chân hờ hững.
Chưa kịp in, sóng đã tràn khuất lấp,
Dấu chân anh có thấy cát xốn xang?

Phải không anh, anh hướng tới một gia đình bình an?
Còn em cần một tình yêu chưa bao giờ được biết.
Em đi trong xanh biếc,
Chẳng có anh cận kề.
Tìm một lối hẹn trong mơ,
Mà không thấy người ở đó.
Có lẽ em còn quá nhỏ,
Không hiểu rằng, anh có bao giờ hẹn đâu?

Phải không anh? Nếu ngày xưa biển cứ mãi chạy theo hải âu…
Để hạt mầm gieo đầy trên cát trắng,
Để mầm kia nằm im chờ ánh nắng,
Thì có lẽ, trời xanh đã thắng rồi.
Em sẽ chẳng thiết bãi bờ mà bỏ rơi,
Em sẽ thử cuộn mình theo gió.

Phải không anh, cái tình đó đã phôi pha?
Khi trong em vẫn in hình của biển.
Biển bên em, thì thầm, vỗ nhịp,
Khúc tình ca biển và cát không lời.

Có thể với anh nó đong đầy như biển khơi,
Nhưng em cần nó như mầm xanh cần nước.
Dẫu anh có là vầng dương em từng ao ước,
Em biết mình chỉ là nơi vô tình anh đi qua.

Em chỉ tiếc chưa gần đã cách xa…
Em chỉ tiếc chưa một lần được biết…
Anh của anh khác của em thế nào?
Để chiều nay, em hát khúc xôn xao…
Để chiều nay, biển hát khúc ồn ào…
Anh đã đến, đã đi rồi có phải?

Quy Nhơn 13/04/2014
N.T.T.N


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét