Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

LÚA ĐÃ VÀNG BÔNG (Tản văn Trúc Chi)

Minh họa : Trà My 



Chiều cuối tuần, tạm xa thành phố một hôm, về thăm quê đứa bạn. Dọc theo Quốc lộ 1 hơn nửa tiếng đồng hồ rồi rẽ lối vào con đường bê tông nhỏ, bạn tôi chỉ tay xa xa về phía cuối cánh đồng, nơi những ngọn tre thấp thoáng trong bóng chiều dần xuống và những cánh cò nhẹ vỗ bay về, là quê nhà của bạn.

Không gì thoải mái bằng cảm giác về đi giữa hai bên đồng lúa sau những ngày bận rộn nơi phố thị ồn ào. Từng cơn gió nhẹ dịu mát hương đồng nội làm lòng tan hết mỏi mệt. Cánh đồng trải rộng về phía chân trời có những đám mây chiều lững lờ nhẹ trôi khiến hồn người thanh thản. Ngọn khói lam chiều trong bếp nhà ai tỏa nhẹ nhàng quyện nồng hương rơm rạ ngày xưa, chợt thấy yên bình đến lạ. Tôi cho xe chạy chầm chậm, như để tận hưởng cảm giác thoáng đãng mát lành nơi đồng quê mà thành phố ít khi nào có. Bạn tôi bất chợt reo lên, lúa năm nay được mùa trĩu hạt, sắp vào mùa hè, lúa đã vàng bông…

Ừ, nhiều ngày bộn bề công việc, mùa xuân sắp qua lúc nào tôi cũng chẳng hay. Tầm khoảng thời gian này, người trồng lúa sắp bắt đầu vào mùa vụ. Bạn tôi bảo rằng, ơn trời cho gió thuận mưa hòa, lúa năm nay được hạt, mừng cho ba mẹ và bà con ở quê nhà. Chợt thấy thương thằng bạn có phần “hai lúa” của tôi, cha mẹ nó một đời quẩn quanh gốc rạ, đi học xa nhà nhưng nó vẫn phải thường xuyên chạy về giúp gia đình việc lúa má. Nó lên từ hạt thóc nên hiền lành chân chất như cây lúa trên đồng.

Tôi bỗng nhớ về cha mẹ ở quê. Cha mẹ tôi cũng một đời tần tảo nắng mưa, với cây mì gốc lúa. Bao năm rồi, cha mẹ vẫn còn lam lũ với ruộng cạn đồng sâu, với lo toan khó nhọc. Tôi con nhà nông nhưng từ nhỏ chẳng phải làm gì nhiều. Lúc bé, cha mẹ bảo ở nhà học bài cho tốt, không được ra đồng phơi nắng về đau. Lớn lên xa nhà trọ học, đi mãi một năm về không quá đôi ba lần. Nên những việc cha mẹ làm, ít khi nào tôi biết đến. Chiều đi giữa cánh đồng lúa chín vàng quê bạn, chợt nghe lòng xốn xang, không biết giờ này ở quê lúa đã vàng chưa, cha mẹ vào mùa không chắc lại thêm phần vất vả…

Ngày đi lúa hãy còn non, tôi nhớ lúc cha mẹ tiễn tôi ra tận đầu làng lên thành phố học, lúa hai bên đồng với còn xanh mượt mà ngọt hương sữa lúc đương thì con gái. Mẹ sửa lại cổ áo, trao tôi một giỏ quà quê tự tay mẹ chuẩn bị. Còn cha vỗ vai tôi căn dặn, lớn rồi nhớ biết tự chăm sóc bản thân, cứ lo học tốt, việc ở nhà đã có cha mẹ lo rồi. Tôi lên xe đi xa, ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn đôi tay cha mẹ vẫy chào. Rồi khi hình bóng gầy gầy liêu xiêu trong gió của hai người khuất dần giữa bao la đồng lúa xanh rờn, ôm chặt giỏ quà của mẹ, lòng tự hứa sẽ học thật chăm và tranh thủ về quê giúp cha mẹ vào mùa.

Vậy mà mải mê bao nhiêu việc, thời gian qua khi nào, mùa vụ vào lúc nào, tôi tưởng chừng như quên mất. Lúa đã chín rồi mà tôi vẫn chưa về. Chắc giờ này ở quê, cha mẹ lại tất bật nhọc nhằn, từng gánh lúa trĩu nặng đôi vai và làm mặn thêm những giọt mồ hôi rơi xuống. Gặp cha mẹ của bạn tôi khi chập tối vẫn chưa thôi việc ruộng đồng, chợt thấy thương cha mẹ ở quê vô cùng. Tự trách lòng sao hờ hững quá, lúa bây giờ đã chín vàng bông…

Trúc Chi
PTV


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét